Bộ phim đề tài thời trang là tác phẩm điện ảnh cực kỳ tinh tế đến từ Paul Thomas Anderson, đồng thời đánh dấu lời chia tay màn ảnh của một trong những tài tử hàng đầu Hollywood.
Thể loại: Tâm lý
Đạo diễn: Paul Thomas Anderson
Diễn viên chính: Paul Thomas Anderson, Lesley Manville, Vicky Krieps
Zing.vn đánh giá: 9/10
Phantom Thread là bộ phim nhận 6 đề cử tại Oscar 2018, trong đó có hạng mục Phim truyện xuất sắc. |
Thủ đô London của nước Anh sau Thế chiến II vẫn là thành phố cổ kính với vẻ đẹp quý tộc, đài các, và những con người hết mực thanh lịch, trân trọng vẻ đẹp truyền thống.
Đại diện tiêu biểu nhất cho tính cách của người London trong thập niên 1950 ấy là nhà tạo mẫu nổi tiếng Reynolds Woodcock (Daniel Day-Lewis) – tác giả của vô số bộ váy áo quyến rũ, và là niềm mơ ước của không chỉ giới quý tộc Anh mà cả những công nương, công chúa ở các hoàng gia châu Âu.
Thừa hưởng từ người mẹ quá cố tình yêu thời trang và sự chăm chút cho từng đường kim mũi chỉ ngay từ tuổi niên thiếu, Reynolds luôn đem đến cho khách hàng của mình những bộ váy vừa sang trọng theo cách cổ điển, vừa đủ tinh tế để tôn lên vẻ đẹp riêng của người khoác chúng lên mình.
Để có được những sản phẩm thời trang đầy tính nghệ thuật ấy, Reynolds Woodcock chọn cho mình cuộc sống nhiều phần đơn độc. Ông dành phần lớn thời gian thu mình trong không gian sáng tạo, và phó mặc việc quản lý nhà mốt Woodcock, lẫn cuộc đời riêng của mình, cho người thân duy nhất là bà chị gái Cyril (Lesley Manville).
Nhưng dù có muốn tách mình ra khỏi cuộc sống trần tục đến mấy, Reynolds vẫn cần có nàng thơ trong đời. Đó là những cô gái trẻ với dáng hình cân đối, có thể giúp ông ướm thử ý tưởng sáng tạo trước khi đem chúng đến cho khách hàng.
Chuyện phim theo chân nhà tạo mốt nổi tiếng Reynolds Woodcock (Daniel Day-Lewis) tại thành phố London vào thập niên 1950. |
Trái tim băng giá của nhà tạo mẫu
Tất nhiên, rất nhiều cô gái trẻ khó lòng cưỡng lại lời mời gọi trở thành nàng thơ của nhà mốt Woodcock, không chỉ bởi tài năng và sự nổi tiếng của nhà tạo mẫu hàng đầu London, mà còn vì Reynolds Woodcock là người đàn ông tế nhị, và rất chu đáo với phụ nữ.
Nhưng rồi tất cả nhanh chóng nhận ra rằng Woodcock trân trọng các nàng thơ của ông theo cái cách mà người thợ may chăm chút cho các ma-nơ-canh bằng gỗ. Đó là sự trân trọng hoàn toàn mang tính chất nghề nghiệp, lạnh lẽo và thiếu vắng tình cảm yêu thương giữa con người với con người.
Hơn thế nữa, bà chị gái khó tính Cyril Woodcock cũng luôn sẵn lòng giúp Reynolds loại bỏ những nàng thơ như Johanna (Camilla Rutherford) khi họ có ý muốn vượt qua ranh giới nghề nghiệp để xích lại gần hơn với tâm hồn tinh tế của bậc thầy thời trang.
Một cô gái trẻ nữa cũng phải lòng Reynolds Woodcock như vậy là cô hầu bàn Alma Elson (Vicky Krieps). Yêu Reynolds ngay từ cái nhìn đầu tiên, Alma nhanh chóng nhận lời trở thành nàng thơ mới nhất của nhà mốt Woodcock để được sống bên ông, để được ông hàng ngày khoác lên cơ thể cân đối những bộ váy giúp tôn lên vẻ đẹp ngây thơ đến nao lòng của cô gái.
Nhưng khác với những nàng thơ “cũ”, Alma quyết tâm dùng tình cảm và sự mạnh mẽ để tìm ra con đường tiến vào trái tim nhà tạo mẫu, bất chấp cái nhìn dò xét của bà Cyril và quyết tâm hy sinh cuộc đời vì nghệ thuật của chính Reynolds Woodcock.
Liệu Alma có trở thành “nạn nhân mới” trên con đường sáng tạo của Reynolds? Hay tình yêu mãnh liệt sẽ giúp Alma mở cánh cửa tâm hồn đóng chặt của nhà tạo mẫu lừng danh?
Đạo diễn Paul Thomas Anderson tiếp tục phát huy bản sắc
Phantom Thread là bộ phim mới nhất của Paul Thomas Anderson – một trong những nhà làm phim sở hữu phong cách riêng biệt bậc nhất của Hollywood đương đại.
Tính đến trước tác phẩm xoay quanh thế giới thời trang, Anderson đã cho ra đời 7 bộ phim khác nhau về bối cảnh, cốt truyện, và thể loại, nhưng tất cả đều mang sức hút riêng biệt nhờ tuyến nhân vật có tính cách độc đáo, cấu trúc phim mở, cùng phần kết thường hay chứa đựng nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Với nội dung chủ yếu diễn ra trong bối cảnh không gian chật hẹp của nhà mốt Woodcock hay căn biệt thự chốn đồng quê của nhà tạo mẫu, và chỉ xoay quanh bộ ba Reynolds – Cyril – Alma, Phantom Thread có thể coi là kịch bản giới hạn nhất về mặt bối cảnh và tuyến nhân vật của Paul Thomas Anderson – người luôn chấp bút cho tất cả các phim mà ông làm đạo diễn.
Nhưng sự hạn chế đó không hề làm ảnh hưởng tới chất lượng nghệ thuật hay cái chất riêng của Paul Thomas Anderson. Bởi ở Phantom Thread, người xem vẫn thấy vị đạo diễn người Mỹ khắc họa sống động và tinh tế cách những tâm hồn đồng điệu tìm đến bên nhau, hay sự biến đổi tâm lý bên trong những con người tưởng chừng lạnh lùng nhưng lại vô cùng nhạy cảm và dễ bị tổn thương vì cô độc.
Thế mạnh khai thác tâm lý tiếp tục được Paul Thomas Anderson phát huy trong bộ phim mới nhất của ông. |
Trong thế hệ đạo diễn cùng thời ở Hollywood, khó ai có thể vượt qua Paul Thomas Anderson về khía cạnh phân tích tâm lý nhân vật. Bất kể đó là các tác phẩm có rất nhiều số phận như Boogie Nights (1997), Magnolia (1999), The Master (2012), hay chỉ tập trung vào một vài gương mặt như Punch-Drunk Love (2002) và There Will Be Blood (2007), Anderson luôn khiến khán giả rung động vì cách ông bóc tách từng lớp tâm hồn mỗi nhân vật, gợi mở cho người xem những bi kịch trong con tim họ.
Ở Phantom Thread, nhà làm phim đem đến từng góc cạnh trong tâm hồn đẹp đẽ nhưng hết sức phức tạp của Reynolds và Alma, cũng như sợi chỉ tình cảm vô hình dần kết nối hai số phận rất khác biệt ấy lại với nhau.
Theo từng nốt nhạc lôi cuốn của Jonny Greenwood – thành viên nhóm nhạc rock Radiohead, tính cách và suy nghĩ của Reynolds và Alma dần biến đổi trước mắt khán giả bởi sự xuất hiện của xung đột giữa sự hy sinh và lòng ích kỷ, giữa tình yêu cô độc với nghệ thuật, nghề nghiệp với khao khát sẻ chia khoảnh khắc hạnh phúc cùng người mình yêu.
Lời chào tạm biệt đáng giá của Daniel Day-Lewis
Một bộ phim tinh tế như Phantom Thread hẳn cần tới những diễn viên đủ nhạy cảm và tài năng để đưa cảm xúc, suy nghĩ của các nhân vật tới khán giả mà không cần dùng tới quá nhiều thoại hoặc lối diễn thậm xưng.
Bộ ba được Paul Thomas Anderson trao niềm tin là hai diễn viên gạo cội Daniel Day-Lewis và Lesley Manville của nước Anh, cùng gương mặt mới Vicky Krieps người Luxembourg.
Đặc biệt, sự hiện diện của Daniel Day-Lewis trong Phantom Thread thậm chí là đề tài được nhiều người quan tâm hơn cả việc một đạo diễn nổi tiếng như Anderson có tác phẩm mới đầu tiên sau ba năm. Bởi ngôi sao từng giành ba tượng vàng Oscar hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc đã tuyên bố đây là dự án cuối cùng của ông trước khi chính thức giải nghệ.
Daniel Day-Lewis nổi tiếng là người kén chọn dự án, bởi ông luôn bỏ hết tâm sức và trí tuệ để hoàn toàn nhập vai cho từng nhân vật. Chỉ có đúng 7 vai diễn trên màn ảnh rộng trong 20 năm qua, nhưng phần lớn số màn trình diễn của Day-Lewis đều xứng đáng thuộc vào hàng kinh điển như ở Gangs of New York (2002), There Will Be Blood hay Lincoln (2012).
Theo dõi Phantom Thread, khán giả có lẽ vẫn muốn thấy ông tiếp tục cống hiến cho điện ảnh, thay vì đã quyết định giải nghệ như lúc này. |
Do đó, người xem thực sự mong đợi Phantom Thread để thấy Daniel Day-Lewis cúi chào khán giả lần cuối ra sao. Quả thực, với nhân vật Reynolds Woodcock, tài tử đã đáp lại sự kỳ vọng của khán giả và niềm tin của Anderson.
Khác hẳn với vai diễn Daniel Plainview bùng nổ và bạo liệt trong There Will Be Blood, Reynolds Woodcock trong Phantom Thread qua phần diễn xuất của Daniel Day-Lewis là hiện thân của sự tinh tế và tâm hồn yêu cái đẹp kiểu Anh.
Ngay từ phần mở đầu bộ phim, Day-Lewis đã khiến khán giả phải nín thở vì những cử chỉ và lời nói vô cùng nhẹ nhàng, ý nhị, nhưng luôn chứa đựng ý nguyện sắt đá hy sinh tất cả vì nghệ thuật của Reynolds.
Và cùng với sự tiến triển về mặt nội dung, sự sắt đá trong tâm hồn đó được tài tử dần biến đổi thành những khoảnh khắc mỏng manh trong tâm hồn chỉ bằng ánh mắt biết nói, hoặc sự im lặng đầy do dự đến từ kỹ năng diễn xuất thượng thừa.
Nếu so với những nhân vật có sẵn sức nặng của lịch sử mà Daniel Day-Lewis từng hóa thân như Christy Brown trong My Left Foot (1989), Bill “Đồ tể” trong Gangs of New York, Daniel Plainview trong There Will Be Blood, hay Tổng thống Lincoln trong Lincoln, thì một nhà tạo mẫu với tính cách có phần kỳ dị như Reynolds Woodcock khó có thể sánh ngang về mặt tạo ấn tượng đối với khán giả.
Nhưng với phần kịch bản xuất sắc của Paul Thomas Anderson và diễn xuất đạt đến mức tuyệt đỉnh của Daniel Day-Lewis, bất cứ khán giả nào cũng có thể tìm thấy một phần tâm hồn mình khi chứng kiến Reynolds Woodcock loay hoay trên hành trình tìm kiếm hạnh phúc đích thực trong đời, nhất là sau khi bức tường lạnh lùng bao quanh trái tim ông dần tan chảy trước tình cảm nồng nhiệt của cô gái trẻ Alma.
Thật khó để nói rằng Daniel Day-Lewis có cơ hội giành tượng vàng Oscar thứ tư trong sự nghiệp khi mà hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc trong mùa giải thưởng điện ảnh năm nay chứng kiến sự thống trị gần như tuyệt đối của Gary Oldman với vai diễn Thủ tướng Winston Churchill trong Darkest Hour.
Nhưng nếu như Daniel Day-Lewis vẫn quyết tâm giải nghệ như đã tuyên bố, Reynolds Woodcock hoàn toàn xứng đáng là vai diễn khép lại một trong những sự nghiệp tuyệt vời nhất tại Hollywood. Bởi ở nhân vật, người xem có thể cảm nhận thấy tất cả sự nhạy cảm, tinh tế, và nhập vai đến quên mình của ngôi sao ở tuổi 60 .
Những bóng hồng không hề lép vế
Nếu như những lời khen đối với Daniel Day-Lewis có thể coi là “đương nhiên” bởi tài năng đã được kiểm chứng của ông, thì khán giả cũng nên dành sự trân trọng cho Lesley Manville, và đặc biệt là Vicky Krieps. Hai nữ diễn viên vẫn tìm thấy chỗ đứng trong phim, mà không hề bị phủ bóng bởi sức hút điện ảnh mãnh liệt của Day-Lewis.
Trong tiếng Anh, cụm từ “stiff upper lip” (môi trên không mấp máy) thường được dùng để ví von cho tính cách “phớt Ăng-lê” của người dân xứ đảo sương mù. Họ thường hay kiên định và không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài dù trong bất cứ tình huống nào.
Qua sự thể hiện của Manville, nhân vật Cyril Woodcock có lẽ chính là hiện thân xuất sắc của “stiff upper lip” trên màn ảnh, khi bà chị khó tính của Reynolds không chỉ là cái neo với thực tại của nhà tạo mẫu vốn luôn bay bổng, mà còn là chỗ dựa về mặt tinh thần cho Reynolds trong những giây phút yếu lòng.
Cả Lesley Manville và Vicky Krieps đều có chỗ đứng, dù họ phải diễn xuất bên cạnh “người khổng lồ”. |
Tuy không thực sự là gương mặt quen thuộc ở Hollywood, nhưng Lesley Manville thực tế là tên tuổi lớn trong làng điện ảnh và sân khấu xứ sở sương mù. Do đó, sự xuất sắc của bà trong vai Cyril Woodcock cũng không nằm ngoài dự đoán của báo chí quốc tế. Bởi vậy, ngạc nhiên lớn nhất của Phantom Thread nằm ở cái tên mới Vicky Krieps trong vai Alma Elson.
Cô gái trẻ Alma của Krieps nhanh chóng chiếm lấy cảm tình nơi khán giả nhờ vẻ đẹp ngây thơ, khỏe khoắn ở đầu phim, rồi từ đó đưa tất cả đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác với sự biến đổi đầy ấn tượng về tính cách.
Sự chủ động, nhiệt thành trong tình yêu của Alma là nét bổ sung hoàn hảo cho sự bị động, do dự, và thu mình của Reynolds, giúp tạo ra bức tranh sống động về tình yêu, về cách thức những con người đang yêu tìm đến bên nhau.
Một Reynolds tinh tế và dị biệt, một Cyril lạnh lùng và quyết đoán, một Alma sôi nổi và nhiệt thành, chỉ ba gương mặt đó thôi cũng đủ giúp Phantom Thread sở hữu tuyến nhân vật xuất sắc trong số các tác phẩm điện ảnh Hollywood trong năm 2017.
Phantom Thread thực sự là một tác phẩm điện ảnh đẹp. Bộ phim đẹp vì những bộ váy tuyệt hảo, làm gợi nhớ đến cái chất quý tộc vốn đã phai nhạt rất nhiều của thập niên 1950 ở nước Anh. Bộ phim đẹp vì phần nhạc phim lôi cuốn của Jonny Greenwood và những góc quay đặc tả ấn tượng dành cho từng nhân vật.
Nhưng trên hết, bộ phim đẹp vì những nhân vật với tính cách đặc sắc, vì những sợi chỉ tình cảm vô hình, kết nối họ thông qua nỗi sợ hãi sự cô đơn, thông qua lòng khát khao được yêu, được ở bên cạnh người mình yêu. Và tác phẩm còn đẹp bởi đánh dấu màn cúi chào của Daniel Day-Lewis – một trong những tên tuổi vĩ đại bậc nhất của lịch sử điện ảnh thế giới.
Tại Oscar 2018, Phantom Thread nhận tổng cộng 6 đề cử Oscar, trong đó có Phim truyện, Đạo diễn, Nam diễn viên chính (Daniel Day-Lewis) và Nữ diễn viên phụ xuất sắc (Lesley Manville).